Từ "hạ đường" trong tiếng Việt có nghĩa là "xuống thềm" hay "xuống bậc". Trong ngữ cảnh văn hóa và truyền thống, "hạ đường" thường được sử dụng để chỉ việc một người, đặc biệt là một người phụ nữ, không còn giữ được vị trí hoặc danh dự mà họ đã có. Câu nói nổi tiếng của Tống Hoằng "tao khang chi thê bất hạ đường" có thể hiểu là: Khi tôi còn nghèo, người vợ cùng tôi ăn bữa cám, thì sẽ không bao giờ để bà ấy rơi xuống vị trí thấp kém hơn.
Nghĩa đen: "hạ đường" có thể được dùng để chỉ hành động xuống một bậc hay thềm nào đó, như khi leo cầu thang.
Nghĩa bóng: "hạ đường" thường được sử dụng trong ngữ cảnh nói về vị trí xã hội, tình trạng tài chính, hoặc mối quan hệ.
Trong văn viết hoặc trong các bài học về văn hóa, "hạ đường" có thể được dùng để nói về sự thay đổi trong cuộc sống của một người, đặc biệt là trong các tình huống khó khăn, và thường xuất hiện trong các tác phẩm văn học hay các bài thơ.